Chỉ vì cái bánh trung thu mà mẹ con tôi bị đuổi ra đường
Tôi đến với anh khi anh đã có một đời vợ. Theo như lời anh nói, vì chị ấy ghê gớm quá, không coi anh ra gì, hai vợ chồng không thể sống cùng nhau nữa nên ly hôn. Họ chia tay khi đã có một đứa con gái 2 tuổi.
Tôi ra trường, đi làm được 3 năm thì gặp anh. Khi đó tôi mới 25 tuổi, anh đã ngoài 30. Thấy anh có vẻ trầm ngâm, ít nói, tôi cứ nghĩ bản tính anh lạnh lùng nên mới như vậy. Thế nhưng tiếp xúc rồi, tôi mới thấy được ẩn sâu trong đó là một con người nhân hậu, ấm áp.
Vài lần nói chuyện, anh bảo buồn vì đã chia tay vợ, mỗi tuần chỉ được gặp con 1 lần. Nhiều khi nhớ con quá, anh gọi điện muốn đón con về nhà nhưng vợ cũ không cho vì sợ con theo bố.
Tôi đến với anh bằng lòng thương và cảm phục hơn là tình yêu. Bạn bè, gia đình bảo tôi dại khi tuổi xuân đang phơi phới lại chọn một người đàn ông đã qua một đời vợ làm chồng. Rồi con riêng, vợ cũ sẽ khiến cuộc sống gia đình không yên ổn. Tôi bỏ ngoài tai hết vì vẫn tin một điều, anh là người đàn ông đáng tin tưởng và sẽ là bờ vai vững chắc cho tôi dựa vào như lời anh nói.
Thế nhưng, cuộc đời đúng không như là mơ. Tôi lấy anh 2 năm mới sinh con. Hiện đang nghỉ đẻ ở nhà được 4 tháng rồi. Một mình chăm con vất vả vô cùng nhưng anh đi sớm về hôm không đỡ đần gì, đã thế về nhà còn mặt nặng mày nhẹ như thể tôi là đứa ăn bám không làm được việc gì.
Xin kể với mọi người, trước khi lấy anh ngoài lương mỗi tháng tôi kiếm được gần 20 triệu tiền làm thêm. Đến đi sinh con, mua đồ sơ sinh cho con đều một mình tôi lo liệu cả. Duy chỉ có điều, chúng tôi đang sống ở căn nhà do chồng tôi và vợ cũ xây lên mà thôi.
Đến tối hôm kia mâu thuẫn giữa tôi và chồng lên đến đỉnh điểm khi anh ấy nhận được túi bánh trung thu của cơ quan phát. Mỗi túi như thế có 4 cái bánh. Mang bánh về nhà, anh bảo sẽ chia cho đứa con riêng một nửa, còn một nửa cho con chung của chúng tôi.
Thế nhưng sáng hôm qua dậy, anh đã mang đi hết. Tôi không thấy bánh đâu nên tức tối vô cùng. Tối qua khi anh đi làm về, tôi gọi hỏi luôn vì sao anh mang hết bánh cho con riêng mà không dành phần cho con tôi. Anh lại tức tối bảo: “Nó mới 4 tháng làm sao đã ăn được bánh. Còn cô, không làm được gì ăn cho lắm mà béo ra”.
Lúc đó, sẵn bực tức thời gian qua, tôi đã lớn tiếng cãi lại, vạch hết tội anh ta làm bố mà không có trách nhiệm với con, đến tiền sinh đẻ cũng một mình tôi lo, con tôi không phải là con của anh ta sao mà lại đối xử không công bằng như vậy. Nó chưa biết ăn nhưng cũng là món quà bố cho con ngày lễ Trung thu.
Thế nhưng, anh ta không nhận ra lỗi của mình mà còn ném hết đồ đạc của tôi ra đường đuổi tôi ra khỏi nhà. Anh ta vẫn làm như thế mỗi khi tức giận hay không vừa lòng với tôi. Anh ta tự cho mình cái quyền làm chủ ngôi nhà, có công xây lên thì là nhà của anh ta. Bao nhiều đồ đạc, tiện nghi trong nhà một tay tôi mua sắm lại từ khi về đây làm vợ nhưng anh ta đâu có thèm đoái hoài.
Tối hôm qua, tôi đau đớn trắng tay ôm con ra khỏi nhà. Mẹ con không chỗ ở, tiền thì đã dùng hết cho việc sinh nở và nuôi con khi mới sinh. Tôi ôm con đi trong đêm như thế mặc những cái nhìn soi mói của người đời. Đến sáng nay, tôi được đứa bạn thân đón về cho ở nhờ. Đến bây giờ, tôi vẫn chưa nhận được một cú điện hỏi thăm của anh ta, không chỉ cho tôi mà còn cho cả con trai của anh ta nữa.
Chỉ vì 4 cái bánh trung thu mà mẹ con tôi bỗng chốc thành người vô gia cư giữa thành phố rộng lớn này. Có lẽ nào tại tôi không biết giữ chồng? Hay vì tôi đã sai từ đầu khi chọn anh ta làm chồng làm cha của con tôi?